Khi hì hục nhồi bột mì, trong lúc mồ hôi nhỏ thành giọt, mùi men dịu dàng đánh thức một cảm giác yên bình, thanh thản đầy yêu thương.
Mùi men bánh mì dậy lên trong tay. Những ngón tay cảm nhận được bột đang nở ngay khi nhào. Và trong khi căn bếp phảng phất mùi hương chua chua ngây ngây của men, một mùi hương mộc mạc hơi ngòn ngọt, dễ gợi nhớ những gì xưa cũ, tôi chợt nhận ra tại sao làm bánh – nấu ăn vất vả thế, mà làm mình vui thế, và mê mải hàng ngày với bột với bơ.
Có lẽ khi mọi đầu bếp tất bật và nghiêm cẩn với từng gam hương liệu, từng thìa nước sốt, món ăn không còn là món ăn nữa, mà nó đã là đam mê, là tình yêu của họ. Đam mê của bản thân. Tình yêu dành cho người sẽ thưởng thức món ăn ấy. Tình yêu dành cho đam mê của mình.
Xem phim Âu – Mỹ, hay có cảnh người bếp trưởng lặng lẽ đứng nơi góc phòng kín đáo quan sát thực khách. Lâu nay tôi nghĩ họ đứng đó xem khách có hài lòng với món ăn của mình hay không. Tất nhiên phải là như thế. Tới hôm nay thì tôi biết không chỉ có thế.
Nếu chỉ có thế, có lẽ không ai đủ sức để chịu đựng vất vả, khắc nghiệt, trong khi luôn luôn hướng tới sự sáng tạo, dù không ai yêu cầu phải làm thế. Logic thông thường: một người đầu bếp chỉ cần làm đúng công thức, nấu được một món ăn chuẩn hương vị, đã là giỏi.
Nhưng một đầu bếp chân chính không lẽ chỉ cần thế? Nên tôi thích anh đầu bếp gốc Ấn trong phim The hundred-foot journey (Hành trình 100 bước chân), khi anh ấy trả lời bà chủ nhà hàng đang hốt hoảng vì anh thay đổi hương vị một món ăn truyền thống đình đám của người Pháp đã có từ 200 năm trước, rằng: 200 năm là quá lâu rồi!
Khi một người đầu bếp sáng tạo, đó là một nhu cầu, hay là sự thúc đẩy của tình yêu? Khi ta yêu ai đủ nhiều, ta luôn muốn gửi vào người ấy những yêu thương chăm chút; ta luôn muốn hôm nay mình tốt hơn, đẹp hơn, mới mẻ hơn ngày hôm qua và ngày mai ta phải bước thêm được một bước về phía trước. Nếu không thế, thì thật buồn tẻ, nhàm chán, và ai dám chắc tình yêu sẽ không nhạt phai, tàn lụi?
Tôi từng nhìn sâu vào mắt những người bếp trưởng ẩn mình nơi góc phòng ngắm thực khách, nhìn sâu vào bàn tay họ khi nâng niu nguyên liệu một món ăn…
Và tối nay, khi hì hục nhồi bột mì làm bánh, trong lúc mồ hôi nhỏ thành giọt, mùi men dịu dàng đánh thức một cảm giác yên bình, thanh thản đầy yêu thương, tôi ngẩn người nhận ra một điều.
Đó là, lý do tôi bền bỉ với việc nấu nướng bánh trái của mình đến thế, lý do để thức đến 2h sáng nướng bánh, tìm nguyên liệu hay đọc một công thức mới, lý do để tôi luôn không bằng lòng với những thứ gọi là truyền thống nên sẵn sàng phá vỡ các công thức, lý do để tạo ra những thứ khi thì thành công khi thì thành kỳ quái, thật đơn giản: Vì tôi yêu.
Phương Hạ